Thế giới bánh của tôi

Thế giới bánh của tôi
Mai Linh

Donnerstag, 15. April 2010

Sushi và tình yêu của tôi

Tôi đã đọc đâu đó một bài báo: "Vật chất không mang lại hạnh phúc vĩnh cửu cho con người, mà hãy mang tiền của bạn để mua những trải nghiệm." Trải nghiệm là những cái gì đó mới mẻ như một buổi đi xem phim hay một chuyến du lịch xa nhà. Cha ông ta đã đúc kết: "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn" Những trải nghiệm trong cuộc đời sẽ làm cho ta thấy hạnh phúc và cuộc sống ý nghĩa hơn.

Hai tháng vừa rồi tôi đi làm thêm ở một nhà hàng. Cũng chẳng khác gì những sinh viên ngoại tỉnh ở Việt Nam lên Hà Nội học đại học, những du học sinh chúng tôi mỗi đợt nghỉ đông hay nghỉ hè đều cố gắng đi làm để giảm bớt gánh nặng gia đình cũng như để có tiền để mua vật chất và những TRẢI NGHIỆM.

Nếu mà mẹ tôi nhìn thấy tôi phải bê đồ ăn để phục vụ người ta thì chắc mẹ sẽ rưng rưng nước mắt. Nhưng mà mẹ ơi, con thấy HẠNH PHÚC vô cùng. Xa rời vòng tay cha mẹ, lúc đó con không biết làm gì hết. Tất cả mọi việc trong nhà đều do bờ vai của mẹ gánh vác. Con gái mẹ vụng về ngoài việc học ra con chẳng giỏi gì cả. Nhưng mà sau 6 năm xa nhà, giờ con đã trưởng thành lên rất nhiều. Và hôm nay con ngồi nhìn lại, con đã có thật nhiều TRẢI NGHIỆM trong cuộc đời.

Con HẠNH PHÚC với những gì con đang có. Con hồi hộp nhưng mỉm cười với những dự định trong tương lai. Giờ đây những niềm vui của con được nhân lên gấp đôi và nỗi buồn được xẻ chia một nửa vì con đã may mắn có được một nửa để nắm tay đi suốt cuộc đời.

Với tất cả tình yêu thương tôi muốn cám ơn những người anh, người bạn ở SAPA đã giúp tôi có những TRẢI NGHIỆM đáng nhớ.
Nhớ những giọt mồ hôi lấm tấm trên chán những hôm đông khách. Nhớ lúc giọt nước mắt lăn trên má rồi vội vàng dấu nó đi. Nhớ những lúc lòng thật vui khi khách hài lòng. Nhớ cái lúc cười ngoác miệng với người bạn cùng làm vui tính tốt bụng. Nhớ những ly cafe buổi chiều cùng chị gái. Nhớ ánh mắt thoáng qua...

Sushi tôi xin tặng những người tôi yêu mến và cám ơn vì những TRẢI NGHIỆM ngọt ngào:


Freitag, 9. April 2010

Bánh ngọt hạnh nhân

Có người hỏi tôi: "Có phải em yêu màu đỏ?"
Tôi giật mình nhận ra rằng dạo này mình hay mặc đồ và dùng đồ màu đỏ thật. Màu đỏ để nhìn đời tươi hơn, để yêu đời hơn...

Hôm trước ở nhà người bạn tôi được ăn bánh ngọt hạnh nhân chị ấy làm. Cái giòn của lớp hạnh nhân nướng cứ ám ảnh tôi. Tôi đã thử mấy lần với các loại đế khác nhau và thấy rằng, dùng đế bánh qui kết hợp với cái giòn của hạnh nhân là tuyệt vời nhất.

Và đây là công thức kết hợp tuyệt vời giữa ngọt và béo:

Nguyên liệu:


1. Đế bánh:
  • 250g bột mỳ
  • 3 thìa cà phê Backin
  • 75g đường
  • 1 đầu dao muối
  • 3 giọt Aroma Bơ-Vanille và Hạnh nhân
  • 1 trứng
  • 125g bơ
2. Lớp nhân
  • 150g Bơ
  • 160g Đường
  • 200g Hạnh nhân bào
Cách làm:

Trộn đều bột với bột nở. Sau đó cho tất cả các nguyên liệu còn lại vào trộn đều. Sau đó vo thành hình tròn, bọc màng bọc cho vào tủ lạnh ít nhất 30 phút.

Vặn lò ở 200°C. Sau đó bỏ bột ra. Đặt lên giấy nướng bánh rồi cán mỏng khoảng nửa cm. Ta được hình chữ nhật khoảng 30cmx40cm. Sau đó dùng dĩa châm đều trên mặt bột

Cho vào lò nướng 15-20 phút.
Trong lúc đó chuẩn bị hạnh nhân: Cho bơ và đường vào đun chảy. Sau khi đường tan hết cho 200g hạnh nhân vào.
Sau 15-20 phút bánh hơi vàng, ta bắc ra ngoài. Đổ hỗn hợp hạnh nhân lên, dàn đều. Sau đó tiếp tục cho vào lò nướng tiếp cho đến hạnh nhân có mầu vàng óng.

Bây giờ là 15:35, một tách cà phê, một đĩa bánh ngọt, dưới cái nắng tháng tư, tôi ngồi thư thái thả hồn cùng Katie Melua. Cuộc sống thật bình annnn