Hai tháng vừa rồi tôi đi làm thêm ở một nhà hàng. Cũng chẳng khác gì những sinh viên ngoại tỉnh ở Việt Nam lên Hà Nội học đại học, những du học sinh chúng tôi mỗi đợt nghỉ đông hay nghỉ hè đều cố gắng đi làm để giảm bớt gánh nặng gia đình cũng như để có tiền để mua vật chất và những TRẢI NGHIỆM.
Nếu mà mẹ tôi nhìn thấy tôi phải bê đồ ăn để phục vụ người ta thì chắc mẹ sẽ rưng rưng nước mắt. Nhưng mà mẹ ơi, con thấy HẠNH PHÚC vô cùng. Xa rời vòng tay cha mẹ, lúc đó con không biết làm gì hết. Tất cả mọi việc trong nhà đều do bờ vai của mẹ gánh vác. Con gái mẹ vụng về ngoài việc học ra con chẳng giỏi gì cả. Nhưng mà sau 6 năm xa nhà, giờ con đã trưởng thành lên rất nhiều. Và hôm nay con ngồi nhìn lại, con đã có thật nhiều TRẢI NGHIỆM trong cuộc đời.
Con HẠNH PHÚC với những gì con đang có. Con hồi hộp nhưng mỉm cười với những dự định trong tương lai. Giờ đây những niềm vui của con được nhân lên gấp đôi và nỗi buồn được xẻ chia một nửa vì con đã may mắn có được một nửa để nắm tay đi suốt cuộc đời.
Với tất cả tình yêu thương tôi muốn cám ơn những người anh, người bạn ở SAPA đã giúp tôi có những TRẢI NGHIỆM đáng nhớ. Nhớ những giọt mồ hôi lấm tấm trên chán những hôm đông khách. Nhớ lúc giọt nước mắt lăn trên má rồi vội vàng dấu nó đi. Nhớ những lúc lòng thật vui khi khách hài lòng. Nhớ cái lúc cười ngoác miệng với người bạn cùng làm vui tính tốt bụng. Nhớ những ly cafe buổi chiều cùng chị gái. Nhớ ánh mắt thoáng qua...
Sushi tôi xin tặng những người tôi yêu mến và cám ơn vì những TRẢI NGHIỆM ngọt ngào:














Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen